Arsenal kết thúc lượt đi bằng một chiến thắng tối thiểu, với lối chơi không quá ấn tượng.
Arsenal kết thúc lượt đi bằng một chiến thắng tối thiểu, với lối chơi không quá ấn tượng, nhưng chính điều đó là dấu hiệu cho thấy rằng họ đủ bản lĩnh để trở thành nhà vô địch Premier League mùa này.
Đó không phải một màn trình diễn tốt của Arsenal, còn lâu mới là màn trình diễn tốt nhất của họ. Chấn thương đã loại hai tiền vệ hay nhất của Arsenal là Mesut Oezil và Aaron Ramsey, khiến Arsenal không thể áp đặt thế trận tốt như thường thấy.
Chơi không hay mà vẫn thắng
Newcastle, đối thủ của họ, thì đang “vào phom”. Trong 9 trận gần đây, họ đã đánh bại Chelsea, Tottenham và Man United. Với Arsenal như chúng ta vốn biết trong 8 năm trắng tay trước đây, thì đến St James’ Park và ra về với 3 điểm trọn vẹn là một thử thách thậm khó.
Chiến thắng khó khăn |
Trận đấu diễn ra căng thẳng và ngột ngạt. Cả hai đội đều tỏ ra lúng túng trong việc tạo ra cơ hội. Không ngạc nhiên khi Arsenal phải cần đến một tình huống cố định mới định đoạt cuộc chơi. Quả tạt của Theo Walcott và cú đánh đầu của Olivier Giroud, không kịch bản nào đơn giản hơn thế.
Đó là cơ hội thật sự đầu tiên của họ trong trận gặp Newcastle, và họ ngay lập tức có điều mình cần. Theo ngôn ngữ của những người thực dụng: Chỉ một là đủ.
Khi sức tấn công của Arsenal bị suy giảm, thì hàng phòng ngự của họ đã chơi thật sự chắc chắn. Per Mertesacker, với chiếc băng đội trưởng trên tay, đã đá một trận để đời. Theo thống kê của Squawka, hậu vệ người Đức đã có 16 lần cản phá thành công, với đa số đến trong 10 phút cuối, khi Newcastle liên tục nhồi bóng bổng vào khu cấm địa Arsenal.
Đó là thứ “vũ khí” đã khiến Arsenal nhiều lần điêu đứng và thậm chí gục ngã trong những phút cuối (hãy nhớ lại trận thua Birmingham ở chung kết Carling Cup 2011, khi Koscielny và Szczesny không hiểu ý nhau và “biếu” bàn thua quyết định vào phút cuối). Arsene Wenger, một HLV vốn thay người không tốt, đã điều chỉnh rất chính xác vào cuối trận: Ông đưa Carl Jenkinson vào sân thế chỗ Bakary Sagna được đẩy vào giữa, hợp với Koscielny và Mertesacker thành 3 trung vệ án ngữ trước khung thành Szczesny.
Wenger hiểu đó không phải là một ngày tưng bừng của Arsenal, và ông đã chọn cách chơi đúng đắn để giành trọn ba điểm. Các CĐV Arsenal cũng phải thót tim trong một vài khoảnh khắc cuối trận, nhưng về cơ bản, cả đội đã chơi tập trung, không run sợ, và thậm chí đủ tinh quái để rình rập (tình huống phất bóng lên cho Bendtner, nhưng cầu thủ người Đan Mạch không theo kịp bóng).
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Arsenal đã trở thành nhà vô địch lượt đi, và trong năm 2013, không ai kiếm được nhiều điểm ở Premier League hơn họ: 82 điểm. Pháo thủ cũng là đội có hàng phòng ngự tốt nhất Premier League (cùng với Everton), với chỉ 18 bàn thua.
Giờ là lúc nghĩ tới chức vô địch |
Bản lĩnh nhà vô địch
Trong 13 trận thắng của Arsenal ở lượt đi, có đến 9 lần diễn ra trước các đối thủ ở nửa dưới bảng xếp hạng, là Hull City (thứ 10), Swansea (11), Stoke (12), Norwich (14), Cardiff (16), Crystal Palace (17), Fulham (18), West Ham (19), Sunderland (20). Thầy trò ông Wenger chưa thắng được đội nào trong tốp 4: Họ thảm bại 3-6 trước Man City, hòa Everton và Chelsea.
Một thói quen khác của họ đã hình thành: Biết “bắt nạt” các đối thủ dưới cơ. Trước đây, Arsenal có thể đánh bại các ông lớn ở Premier League, nhưng 3 điểm trong những trận cầu như thế chỉ cho thấy việc họ trọng danh dự như thế nào. Biết “đàn áp” những đối thủ yếu mới là dấu hiệu cho thấy tố chất của một nhà vô địch thật sự.
Chức vô địch được định đoạt bởi điểm số, không phải bằng chiến thắng trước các đối thủ lớn. Man United trở thành đội bóng vĩ đại nhất trong lịch sử bóng đá Anh không hẳn vì họ là đội mạnh nhất trong các cuộc đối đầu trực tiếp, mà đơn giản vì họ biết thắng xấu xí, và biết tích cóp nhiều điểm nhất có thể.
Giờ thì Arsenal đã vô địch lượt đi đúng bằng phong cách ấy: Họ vẫn có thể chơi đẹp, cống hiến và ghi những bàn thắng đẹp, nhưng cũng biết cách chơi-không-hay-mà-vẫn-chiến-thắng và gan lì vào thời điểm quyết định.
Giờ thì họ đã đủ bản lĩnh để mơ đến ngôi vương.